Trên đời này, hạnh phúc là khi có nhà để trở về!
Lượt xem: 13235

Trên đời này, hạnh phúc là khi có nhà để trở về!

Nhớ những ngày đi học đại học, cứ 1 tuần lại về quê một lần vì nhớ mẹ quá. Về đến nhà thì biết bao nhiêu là chuyện, có kể đến mấy hôm chả hết. 
Mẹ biết mình về thì mua biết bao đồ ăn ngon, không đắt tiền nhưng đều là món con thích.

Những ngày sau, khi cuộc sống bận rộn hơn, lịch học, lịch sinh hoạt, lịch làm thêm nhiều hơn trước, mình về quê cũng ít dần, gọi về nhà mẹ cứ hỏi "cuối tuần có về không?" lại giả đò im lặng đáp: "để con sắp xếp"....nhưng thật ra cũng có lịch cả rồi. Mẹ cũng biết nên không hỏi nữa.

Thời gian mới đi làm, công việc bù đầu vì chưa quen, áp lực về tiền, về những mối quan hệ càng kéo ta ra xa khỏi mẹ. Có những ngày đang đi làm mẹ gọi, phải chạy vội ra ngoài bắt máy, lên giọng để tránh nước mắt rơi. Tối về nhà thấy tin nhắn của mẹ, trả lời được 1, 2 câu rồi mải làm cũng quên mất.

Mỗi lần về quê, mẹ lại bảo con gầy hơn một chút, lúc đi lại ấn cho cân gạo, mấy mớ rau nhà trồng, chút thịt lợn sạch đụng được ở quê.
Ừ thì, cứ cầm cho mẹ vui, chứ cũng ít có thời gian để ăn tới!

Lần này về quê, là buổi tối thứ 7, trời cũng sẩm tối rồi. 
Ba đi xe ra đón về nhà, ngồi sau chợt thấy tóc ba ánh lên dưới ánh đèn đường. Lòng chợt lặng đi..."đã bao lâu rồi mình không ngồi nghe ba kể chuyện và nhuộm tóc cho ba nữa".

Nghĩ vậy thôi, nhưng cũng chẳng dám nói gì...

Cái cảm giác về đến nhà mà có ai đó nấu cơm, có ai đó để ăn cùng thật thích!
Ba vẫn vậy, vẫn có một chén rượu ở mâm cơm, mẹ thì lúc nào cũng ăn vội ăn vàng để kịp gọt qua quả, thằng em thì vẫn vừa ăn vừa nghếch nghếch xem phim...mọi thứ đều vẫn vậy. Chỉ là...

Đôi khi, một tuần có làm dăm bữa buffet, hải sản cũng chẳng bằng 3 bữa cơm nhà.

Sáng thứ 2, lại soạn đồ sớm đi hà nội để kịp vào làm, vẫn không quên xách theo túi đồ của mẹ.

À, lần này mẹ có thêm món đồ khác: 
- Tháng trước, mấy bác công ty mẹ có đi hội tháo giáo dục, người ta trưng bày sách. Mỗi bác mua 1 quyển này cho mấy anh chị ở nhà. Mẹ thấy vậy mới hỏi, chứ mẹ có biết nhiều đâu. Họ bảo là giúp cân bằng thời gian, làm việc nghỉ ngơi, giảm sì-trét. Thế là mẹ cũng mua cho Na 1 quyển để Na cầm lên Hà Nội dùng. Na làm gì thì chứ phải giữ sức khỏe cho tốt. 
- "Vâng".

6h00 tôi lên chuyến xe khách để về thành phố, lại loay hoay mở cuốn sổ mẹ đưa. 
"Gửi con gái của mẹ,
Na của bây giờ đã không còn là bé Na mẹ bế trên tay nữa. Con có cuộc sống, có tự do và tự đi trên đôi chân mình. 
Cũng không còn là bé Na luôn nhoẻn miệng cười và reo lên sung sướng khi mẹ mua quà cho nữa, nhưng mẹ vẫn muốn dành những điều tốt đẹp nhất của mẹ cho con! 
Con gái yêu của mẹ."

Tôi đọc những dòng mẹ viết mà hoen khóe mắt từ lúc nào. Suốt quãng đường ấy, chỉ ước rằng mình sẽ về nhà nhanh hơn!

8h00 tôi có mặt ở văn phòng làm việc. Sắp xếp lại đống lộn xộn trên bàn để bắt đầu một tuần làm việc mới! 
Điều đầu tiên tôi làm là xé đi những mẩu giấy note cái còn nguyên màu mực, cái thì bay quá nửa màu rồi, tâm trí tôi chẳng còn chỗ để chứa nổi nữa.

Tôi đặt cuốn sổ mẹ tặng lên bàn...mình phải "Power of plan" ngay thôi!

Lúc này, tôi chợt nhớ về một câu nói: "Ba mẹ dù ba mẹ không hoàn hảo nhưng luôn yêu con theo cách hoàn hảo nhất".

Ngày gia đình Việt Nam đã qua đi, nhưng hãy để mỗi ngày đều là ngày để trở về. Hãy yêu thương và trân trọng những điều ba mẹ dành cho mình dù là nhỏ nhất.

Quà của Na: https://hanhtrinh24h.net/so-tay-the-power-of-plan-bid503.html 

Print version

 
Comments

Sender

Nội dung